Người dịch: Whistle

Lưu đầu nói với giọng hung dữ, nhưng lại theo bản năng lùi lại.

Gã ta hiểu rõ thực lực của mình, có thể dùng một chiếc lá đánh rơi đao, chắc chắn thực lực của Chu Giáp đã là bát phẩm, thậm chí còn cao hơn, đối mặt với Chu Giáp, Lưu đầu không có sức phản kháng.

Nhưng…

Lưu đầu quay đầu nhìn Phó đà chủ, trong lòng yên tâm.

“Cậu ta là người của ta.” Chu Giáp chỉ vào Tam Thủy, ánh mắt hắn lướt qua Lưu đầu đang sợ hãi, nhìn người đàn ông phía sau:

“Ta muốn mang cậu ta đi, các vị không có ý kiến gì chứ?”

Tuy rằng người của Thiên Thủy trại rất đông, nhưng người thực sự lọt vào mắt Chu Giáp, chỉ có một.

“Loảng xoảng…”

Tiếng va chạm của áo giáp vang lên.

Phía sau đám đông, một người đàn ông mặc giáp, khoảng ba mươi tuổi, chậm rãi đứng dậy.

Người đàn ông này rất đẹp trai, chỉ là vết sẹo trên mặt đã phá hỏng vẻ đẹp trai đó, trông có chút dữ tợn, gã ta lạnh lùng nhìn Chu Giáp, chắp tay:

“Tần Vinh, phó đường chủ phân đà Mạc đảo, Thiên Thủy trại, chưa thỉnh giáo?”

“Kim Hoàng, Chu Giáp.” Chu Giáp gật đầu đáp lại.

Cái tên Tần Vinh này vô cùng xa lạ đối với Chu Giáp, nhưng Thiên Thủy trại có tám phân đà, người có thể trở thành Đà chủ chắc chắn không phải là người tầm thường.

Cho dù là phó đường chủ cũng rất lợi hại.

Dưới Vọng Khí Thuật, Tần Vinh không hề che giấu khí tức, tu vi cửu phẩm, chỉ còn một bước nữa là đến thập phẩm.

Cửu phẩm sao?

Hình như hơi yếu.

Đối với Chu Giáp bây giờ mà nói, cửu phẩm quả thực không mạnh, nhưng trên thực tế, cho dù là ở đâu, cửu phẩm cũng là trụ cột.

Hơn nữa, Tần Vinh lại là cửu phẩm ở độ tuổi ba mươi, tiềm lực vô hạn.

Ngay cả ở nội môn Huyền Thiên minh, cũng là cao thủ.

“Thì ra là bằng hữu Kim Hoàng chi mạch.”

Tần Vinh khẽ động:

“Tiểu Lang đảo nhân tài đông đúc, gia phụ và Dương Cận Chu, Dương tiền bối là bạn tốt, nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng không phải là người ngoài.”

“Các hạ quen biết Dương sư huynh?” Chu Giáp mỉm cười:

“Nếu như vậy, Tần huynh, chi bằng nể mặt một chút.”

“Dễ nói, dễ nói.” Tần Vinh gật đầu lia lịa, đột nhiên, giọng điệu gã ta thay đổi:

“Nhưng ta dẫn theo nhiều huynh đệ đến đây như vậy, ai cũng có nhiệm vụ, thả bất kỳ người nào cũng không ổn, dù sao chúng ta cũng đến từ rất xa.”

“Chuyện này đơn giản.” Chu Giáp nói:

“Người của ta có tư cách miễn nghĩa vụ quân sự, chỉ cần điều tra là biết.”

“Thật sao?” Tần Vinh xoa cằm, nhíu mày:

“Nhưng gã ta lại đi cùng với đám người trốn tránh nghĩa vụ quân sự này, đó là tội lớn, Chu huynh đệ cũng biết, chứa chấp người trốn tránh nghĩa vụ, biết mà không báo, đều là phạm tội, không chỉ phải đi lính, mà thời gian còn bị kéo dài.”

“Cho dù có tư cách miễn nghĩa vụ quân sự cũng phải đi một chuyến.”

“Hơn nữa…”

Tần Vinh sầm mặt, thái độ đột nhiên thay đổi:

“Ngươi nói mình là người của Kim Hoàng chi mạch, thì chính là người của Kim Hoàng chi mạch sao?”

Nụ cười trên mặt Chu Giáp dần dần biến mất, lạnh lùng nói:

“Các hạ có ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Tần Vinh sờ vết sẹo trên mặt, ánh mắt căm hận:

“Chỉ là làm việc theo quy tắc, năm nay, chiêu mộ binh lính không dễ, Thiên Thủy trại bọn ta đang còn thiếu rất nhiều người.”

Ý của Tần Vinh là, gã ta không muốn thả người.

“Ừm…” Chu Giáp trầm ngâm, sau đó nói:

“Làm sao ngươi biết người của ta biết những người ở đây là người trốn tránh nghĩa vụ quân sự?”

“Tam Thủy!”

Chu Giáp nhìn Tam Thủy:

“Ngươi có biết những người ở đây là người trốn tránh nghĩa vụ quân sự không?”

Tam Thủy phản ứng rất nhanh, vội vàng nói:

“Tiểu nhân không biết, tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ là đến đây chơi, tình cờ đến hòn đảo này, không biết gì cả đã bị bọn họ bắt.”

“Xem ra đây là hiểu lầm.” Chu Giáp nhìn Tần Vinh:

“Tần đà chủ, các hạ thấy lời giải thích này của tại hạ thế nào?”

“Mẹ kiếp!” Tần Vinh đột nhiên gầm lên, vẻ mặt dữ tợn:

“Ngươi nói gã ta không biết là không biết sao? Ta lại nói là gã ta biết, hôm nay, không chỉ gã ta, ngay cả ngươi cũng phải đi với ta.”

“Đừng có không biết điều!”

Tên này đúng là kẻ điên!

Chu Giáp khẽ động, ánh mắt Tần Vinh cuồng loạn, tâm trạng thất thường, rõ ràng là biết Chu Giáp là đệ tử Kim Hoàng chi mạch, vậy mà lại vì một hạ nhân mà không chịu nhường nhịn.

Ừm…

Chẳng lẽ là cố ý đến gây chuyện?

Vết sẹo trên mặt Tần Vinh rất mới, lúc sờ vào, ánh mắt nhìn Chu Giáp mang theo sự căm hận, chẳng lẽ là bị người của mình làm bị thương?

Nói như vậy cũng hợp lý.

Thiên Thủy trại vốn đã không ưa Kim Hoàng chi mạch.

“Tần huynh không tin tưởng thân phận của tại hạ sao?”

Chu Giáp gật đầu:

“Thực ra, chuyện này rất dễ.”

Lời còn chưa dứt, Chu Giáp đã lao về phía trước, vung tay, thanh đao rơi trên mặt đất đã nằm trong tay hắn.

Tia sét bỗng chốc xuất hiện.

Nguyên Lực vô hình chấn động, như sương mù va chạm, tia điện từ trong không gian sinh ra, trong nháy mắt đã tập trung vào lưỡi đao.

Tử Lôi Đao Pháp - Xuân Lôi Cực Bạo!

“Ầm…”

Đao quang chói mắt xé toạc Lưu đầu đang chặn đường, phá vỡ sự cản trở của Tần Vinh, lưỡi đao nhẹ nhàng đặt lên cổ gã ta.

Một chiêu…

Đã phân định thắng bại.

“Tần huynh.”

Chu Giáp cười:

“Thế nào?”

Tần Vinh cứng người, sát khí khủng bố khiến gã ta choáng váng, uy lực của lôi điện khiến cơ thể tê dại.

Đợi đến khi Tần Vinh hoàn hồn, gã ta nheo mắt, lửa giận, căm hận biến mất, cố gắng đè nén sự gào thét trong lòng, chậm rãi gật đầu:

“Tử Lôi Đao Pháp, quả nhiên ngươi là đệ tử Kim Hoàng chi mạch.”

Sau đó, Tần Vinh phất tay:

“Thả người!”

Lý do Thiên Thủy trại có thể hoành hành ở vùng này, đối đầu với Thiên Hổ bang có chỗ dựa là Huyền Thiên minh, đương nhiên là có “vốn liếng”.

Không bàn đến thế lực phía sau.

Chỉ riêng về mặt đóng thuyền, ở Thạch Thành, không có ai sánh bằng Thiên Thủy trại.

0.55036 sec| 2402.094 kb